Tôi là một người sống nội tâm, một người vô cùng nhạy cảm với những sự thay đổi đang diễn ra xung quanh từ trong chính cuộc sống của mình. Có đôi lúc, chỉ cần một thái độ khác lạ của người thân trong gia đình, cách hành xử lạ đi của bạn bè đồng nghiệp trong công ty hay những câu nói “ bốp chát” từ chính người mình yêu…Chừng đó thôi cũng đủ để tôi “nặng đầu” trong suốt một thời gian dài .
Có nhiều bạn bảo với tôi rằng “Làm sao phải như thế? Cuộc sống này còn quá nhiều điều vui, bận tâm những thứ không nên có ấy chỉ làm bản thân thêm mệt”. Tôi biết chứ, tôi hiểu được rằng chạy theo cảm xúc của người khác là một việc làm “ngớ ngẩn và điên rồ” nhất, bởi đó là thứ xúc cảm nhất thời có thể biến thiên một cách liên tục không kiểm soát, không điểm dừng, bạn càng cố gắng bao nhiêu thì bản thân bạn sẽ chịu đau khổ đến bấy nhiêu.
Ấy thế mà tôi lại hay bị rơi vào trong cái vòng quẩn quanh ấy, nhiều lúc thực sự bản thân không muốn nghĩ về nó nhưng chẳng hiểu sao, nó như một thứ hắc ám cứ “vởn vơ” suốt ngày trong tâm trí khiến tôi không tài nào thoát ra khỏi đó.
Bạn phải nên nhớ, “khu vườn tâm trí” của mỗi chúng vốn chỉ là hữu hạn, nó không thể bao la rộng lớn như những “cánh rừng nguyên sinh” ở ngoài thiên nhiên kia vốn có thể có nhiều mảnh đất trống cho những ngọn cỏ hoang, cành cây dại thi đua nhau mọc lên từng ngày. Mảnh đất trong khu vườn của chúng ta chỉ có thể lưu chọn lọc, gieo những hạt mầm có ích để nuôi dưỡng và phát triển, dù cho vô tình hay cố ý, nhưng những chông gai, cỏ dại đang ngày ngày sinh sống trong khu vườn đó của chúng ta cần ngay lập tức được dọn bỏ, để trả lại sự thông thoáng vốn có như lúc ban đầu.
Nhưng trớ trêu thay, càng trưởng thành, khu vườn nhỏ ấy của chúng ta càng trở nên chật trội và nhỏ bé bởi khu vườn ấy phải “lưu trữ” thêm quá nhiều thông tin tiêu cực, những câu chuyện không vui, và ngay cả những sự việc phát sinh thường ngày cũng đôi lúc làm chúng ta phải để ý. Lúc đầu bạn nghĩ đơn giản, suy nghĩ chốc lát thôi là mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, nhưng nào ngờ, bạn cứ tích lũy dần dần mỗi lần suy nghĩ như thế vô hình chung nó đã trở thành một hệ lụy khó bỏ. Và rồi cứ thế chẳng biết từ bao giờ, khu vườn nhỏ nhắn thưở xưa mà bạn có giờ đây bỗng chốc hóa “nham nhở” khi có quá nhiều tạp chất vây xung quanh, như những sợi dây leo cuốn chằng chịt bao trùm lên khu vườn ấy khiến bạn giờ đây chẳng còn thiết tha gì hơn với thực tại.